-
Truyện tình cảm 18: Ai bắt cóc Cô Nghiêm - chương 2
Truyện tình cảm 18: Ai bắt cóc Cô Nghiêm - chương 2 >> Truyen online hay Chợt giãy dụa la hét. Nhưng thay vì ngừng tay, năm bảy ...
-
Vận tốc và thời gian
- MR1: Một người đi xe máy lúc 7 giờ, từ A đến B với vận tốc 129km. Hỏi anh ta đến B lúc mấy giờ? - MR2: Anh ta đến B ít nhất 1 tuần sau. - ...
-
Bữa Ngủ Tình cảm ân ái Thân Mật
Bữa Ngủ Tình cảm ân ái Thân Mật >> Đọc truyện vui Điện thoại reọ Đó là Trường gọi. Khi tôi đặt máy xuống, tôi cố nhớ lại lý do v...
-
Truyện tình cảm Mĩ nữ dã thú - p3
Truyện tình cảm Mĩ nữ dã thú - p3 >> Doc truyen online << Một đám lưu manh ở kia, ít nhất cũng phải có mười, hai mươi tên. Cô ...
-
"NGOÀI KIA CHẲNG CÒN SÓI ĐÂU" - P1
"NGOÀI KIA CHẲNG CÒN SÓI ĐÂU" - P1 (truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán ...
-
NGOÀI KIA CHẰNG CÒN SÓI ĐÂU - P2
NGOÀI KIA CHẰNG CÒN SÓI ĐÂU - P2 Tôi thương em vì trong suốt thời gian Đại học yêu nhau, tôi chẳng mua được cho em cái gì đáng giá, gia đ...
-
Quay ngược về tuổi 17 - chương 6
Truyện tình cảm - Quay ngược về tuổi 17 - chương 6 >> Đọc truyện online Editor: mèomỡ Trong xe điện ngầm, Khang Đóa Hinh n...
-
Hồn về trong đêm gió - chương 2
Đọc truyện vui Bà Phú ngồi thừ người im lặng , chị người làm sốt ruột hỏi thêm : − Có cái gì thế bà ? Có việc gì thế bà ? Trộm vào nhà mì...
-
Nối nhịp tình yêu - chương 1
Truyện tình cảm: Nối nhịp tình yêu - chương 1 >> Đọc truyện Lại một buổi sáng với nắng , với gió với mây hoa lá , ong bướm và với...
-
Truyện tiểu thuyết: Mật thám Phong Vân - p50
Truyện tiểu thuyết: Mật thám Phong Vân - p50 "Hắn muốn hỏi chuyện Diễm Tuyết Cơ?" Lăng Phong nghĩ nát óc cũng không ra Nhị ho...
Đăng lúc 19:23 bởi Unknown
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm
--------------------------
--------------------------
Nguồn: đọc truyện online hay nhất
--------------------------
‘Chát’
Một tiếng tát sắc lẹm vang lên làm cả người ra tay và người hứng chịu
nó đều sững sờ đứng đơ người ra. Bàn tay run run của một người con gái
từ từ hạ xuống, mắt cô mở to như vẫn chưa thể tin được việc mà mình vừa
làm cũng như những câu nói mà môi mình đang mấp máy phát ra.
“Tôi
nói rồi… cậu đừng nhiều chuyện, đó là chuyện của tôi, tôi biết mình
phải làm gì. Cậu không được nói xấu anh ấy… anh ấy không có lỗi và cậu
thì chẳng hiểu điều gì cả.” Mắt cô ngân ngấn nước, mặt tái đi trông thấy
vì cơn giận đang lấn át lý trí của mình.
Đưa
tay lên sờ nơi má trái còn hằn đỏ dấu năm ngón tay, khuôn mặt ngăm đen
ửng đỏ lên, gọng của chiếc kính dày cũng lệch hẳn qua một bên trên sống
mũi. Giọng nói anh vẫn trầm trầm bình tĩnh nhưng trong lòng anh lúc này
đang dậy sóng dữ dội… có lẽ lúc này anh đã hạ quyết tâm cho quyết định
của mình.
“Tôi
không có ý nói xấu ai, cũng chẳng hi vọng dùng những lời lẽ chỉ trích
người khác để đạt được mục đích. Tôi chỉ muốn khuyên cậu hãy suy xét mọi
việc cẩn thận, cậu hủy bỏ cả tương lai của mình chỉ vì anh ta thì có
đáng không?” Anh ngừng một lát để sửa lại gọng kính rồi lại tiếp tục.
“Dù cậu không chấp nhận, dù cậu coi thường tôi không có đủ những yêu cầu
tối thiểu để trở thành đối tượng của cậu nhưng tôi vẫn cứ nói. Tôi thật
sự yêu cậu, cậu có thể cho tôi giữ lại tình yêu này không?”
Anh
xốc lại chiếc ba lô to đùng nặng nề sau lưng mình lại rồi quay lưng bỏ
đi. Đứng nhìn theo dáng người cao gầy, mái tóc loăn xoăn hơi bù xù lỉa
chỉa, bộ quần áo đã cũ nhàu nhĩ bước đi một cách buồn bã mà cô bỗng cảm
thấy hụt hẫng, mất mát một thứ gì đó khó gọi tên.
***
Bảo
không có được vẻ ngoài thời trang, trau chuốt như bao cậu sinh viên đại
học khác, cũng không cố gắng thay đổi bản chất thôn quê của mình bằng
tấm áo gắn mác thành phố như bao cậu bạn đồng hương. Có thể nói, một kẻ
mà được bạn bè gọi là ‘đầu to mắt cận’ hay ‘bản chất nông thôn, tâm hồn
bông lúa’ như Bảo chắc chắn không phải là mẫu người mà các cô gái yêu
thích nếu như không nói tới việc bị dè bỉu.
Bảo
sinh ra ở một vùng quê nghèo lam lũ nhưng lại được mệnh danh là đất
học, nơi xuất phát của rất nhiều nhân tài của đất nước. Tại vì sao lại
có nhiều người học giỏi ở cái đất này như vậy? Cũng chẳng khó gì để giải
thích, mà khi giải thích ra nhiều khi còn nghe một chút gì đó chua
chát. Nghèo như vậy, khổ như vậy thì còn cách nào khác để thoát nghèo
ngoài việc cắm đầu vào học. Học là chiếc phao cứu vớt cuối cùng.
Bà
con hàng xóm gần nhà Bảo thường nói đùa khi anh còn nhỏ, con trai mà
tóc xoăn thế này thì cực khổ lắm đây. Mẹ Bảo cũng chỉ cười rồi xoa đầu
an ủi con trai “Chẳng ai giàu ba họ chẳng ai khó ba đời đâu con. Ông bà,
ba mẹ đã nghèo đã khó rồi, con cứ cố gắng mà học nghen.” Bảo cười tươi
nhìn mẹ rồi lại chúi đầu vào cuốn sách toán dày cộm.
Mà
công nhận, ông bà nói gì thì cũng có cái đúng đắn của nó, năm anh vừa
tròn 17 tuổi thì mẹ mất, cuộc sống vốn đã khốn khó lại càng thêm túng.
Khó khăn lắm, trong điều kiện vật chất nghèo nàn ấy anh đã cố gắng để
cầm được tấm giấy báo Đại Học quý giá.
Bảo để lại sau lưng đồng ruộng xơ xác, những bãi cát nóng cháy bỏng để vào thành phố tấp nập phồn hoa để học tập.
Vừa
học vừa làm , với thành tích của mình, anh chưa từng xài một đồng tiền
mồ hôi nước mắt nào mà ba gửi lên cho mình. Học nhiều, làm nhiều, điều
kiện vật chất làm Bảo có một vẻ ngoài cục mịch, già trước tuổi. Năm anh
học xong năm hai, ba anh bị tai nạn rồi cũng qua đời, cuộc sống chông
gai, mất mát lại một lần nữa tìm tới.
Cứ
nghĩ một người như Bảo sẽ chỉ quẩn quanh với việc học, việc kiếm tiền
nhưng anh lại gặp được Huyền, cô là một chút mềm mại trong cuộc sống khô
khan của anh. Trong mắt tất cả mọi người, Huyền là một cô gái tràn đầy
sức sống, cô cười nói vui vẻ suốt ngày, cô là tâm điểm của những đám
đông vui nhộn. Một cô tiểu thư thành thị với cuộc sống đẹp như vẽ, chưa
từng bước chân ra khỏi tấm màn nhung bảo bọc của cha mẹ. Có lẽ Bảo và
Huyền sẽ chỉ đi lướt qua nhau như hai người xa lạ ở hai thế giới khác
nhau, nếu như cô không có một con số tín chỉ mắc nợ kinh khủng và cô
không được cố vấn học tập khuyến khích đến nhờ người học giỏi nhất lớp
để giúp đỡ.
Và
rồi cô gặp anh, họ tự nhiên trở thành hai người bạn thân. Sau những
buổi chiều ngồi học ở thư viện, những cuộc gọi điện thoại hỏi han bài
vở, những lúc Bảo phải uống cả một chai nước lớn đề kiềm chế cơn choáng
trước những câu hỏi ngây ngô hỏng kiến thức nặng nề của cô. Dần dần,
Huyền không còn cảm thấy Bảo là một anh chàng nhà quê chán ngắt nữa. Cô
nhận thấy ở Bảo là một sự kiên cường, một ý chí học tập khiến nhiều
người nể phục. Anh là một người hiền lành, giỏi giang và ở bên cạnh Bảo
cô thấy hoàn toàn tin tưởng anh.
Và
cũng dần dần Bảo cảm nhận được ngoài nụ cười vui vẻ luôn thường trực
trên môi Huyền là nhiều nỗi buồn không tên đang chất chứa. Cô thèm khát
được chạy nhảy, được vui đùa như bao người khác nhưng căn bệnh tim quái
ác lại kìm hãm cô. Cô muốn được quan tâm chăm sóc trong một gia đình đầm
ấm nhưng ba mẹ cô lại ly thân mỗi người mỗi ngả và thứ họ để lại cho cô
chỉ là một căn nhà trống vắng và những khoản tiền khá lớn đều đặn mỗi
tháng. Cô muốn được yêu thương, được nâng niu chiều chuộng nhưng cô lại
đem lòng yêu một người đã có vợ một cách mù quáng và chấp nhận thân phận
là cái bóng ở phía sau gia đình ấy. Cô còn quá trẻ để có một tâm hồn
chằng chịt những tổn thương và một bộ mặt hạnh phúc vui cười giả tạo.
Họ
trở thành hai người bạn thân gắn bó, Ở bên cạnh Huyền, Bảo học được
cách cười thoải mái, cách thư giãn, cách sống chậm lại để nhìn thấy
những nét đẹp tiềm ẩn của cuộc sống này. Ở bên cạnh Bảo, Huyền học được
cách mạnh mẽ để tự đứng vững, học được cách nhìn cuộc sống này một cách
chân thật hơn, cẩn thận hơn, học được cách sống thực với nhưng tâm sự
thật của mình.
Họ là hai thái cực không khắc nhau mà bổ sung, bù đắp cho cuộc sống của nhau. Tình bạn ngỡ cứ đẹp mãi, đẹp mãi như vậy.
***
Bảo
trầm ngâm đứng trước cổng nhà Huyền, đã hai ngày rồi chẳng biết thế nào
mà cô không đi học. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông tầm 35 – 36 tuổi
phong độ ngời ngời với bộ vest xám đắt tiền trên người, anh ta dừng
chân quay lại nói gì đó với người trong nhà, chỉ thấy cánh tay yếu ớt
trắng xanh của Huyền bất chấp lao ra níu lấy tay áo của anh ta. Khuôn
mặt đầm đìa nước mắt của cô xuất hiện, cô liên tục nói gì đó một cách
yếu ớt nhưng người ấy chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô rồi dứt áo đi thẳng.
Anh ta mở cổng liếc nhìn Bảo một cái bằng ánh mắt kì lạ xen lẫn coi
thường rồi chui vào chiếc ô tô màu đồng đậu bên kia đường.
“Bảo…
cậu kêu anh ấy ở lại với mình được không? Đừng để mình ở lại một mình
trong nhà này nữa…” Huyền nhìn thấy anh bước vào nhà thì lao tới nắm lấy
hai tay anh, ngước đôi mắt đẫm nước long lanh đến mức tội nghiệp.
“Sao
vậy? Lại mệt à?” Bảo lờ đi ánh mắt van nài ấy, anh chăm chăm nhìn vào
bàn tay trắng xanh gầy gò ướt đẫm mồ hôi lạnh đang níu chặt lấy tay
mình. Anh biết, căn bệnh tim quái ác lại hành hạ cô nên cô sợ nhất là bị
để lại một mình như thế này.
Huyền
không nói gì, cô gục đầu vào vai anh rồi khóc nấc lên, tiếng khóc đứng
quãng, tắc nghẹn như muốn nói ra nhiều nỗi ấm ức trong lòng nhưng lại
không cách nào có thể nói được. Khóc chán cô lại ngã đầu vào vai anh kể
lể, lại là chuyện người đàn ông kia, lại là những niềm vui hời hợt người
ấy làm cho cô, lại là những lời hứa đầu môi chót lưỡi, lại là những bất
an anh ta để lại mỗi khi rời gót đi khỏi nơi này. Bảo nghe hết, nghe
tất cả mà chẳng hé môi bình phẩm lấy một câu, anh quen rồi và cũng bởi
vì một người bạn thì chỉ có thể được phép làm đến như thế mà thôi.
Bảo
biết, Huyền yêu anh ta như thế nào, và Bảo cũng không phủ nhận sức hấp
dẫn của một người đàn ông thành đạt vững chải trong mắt một cô gái trẻ
không có được cái gọi là hạnh phúc gia đình. Cô quen anh ta từ năm cô
mới bước vào ngưỡng cửa đại học, bất chấp mọi lời đàm tiếu, bất chấp
việc anh ta đã có vợ, cô vẫn yêu anh ta, yêu đến mù quáng. Anh ta chiều
chuộng nói những lời êm ái, cho cô một cái quan tâm giả tạo mỗi khi anh
ta cảm thấy chán nản với người vợ ở nhà. Anh ta đến bên cô, một cô gái
trẻ ngây thơ, gieo vào trong cô một niềm tin hư ảo rằng anh ta sẽ li dị
vợ và đón cô về, cho cô một mái ấm, một gia đình thật sự đủ đầy, hạnh
phúc. Để rồi cho đến bây giờ, cô đã ở bên anh ta một khoảng thời gian
quá dài cho một lời hứa, và chỉ với thân phận một cô bồ nhí để anh ta
vui chơi bên ngoài. Vậy mà cô chẳng bao giờ chịu từ bỏ giấc mơ viễn vông
ấy để mà tỉnh dậy.
Nhìn
khuôn mặt nhợt nhạt của cô đang dựa vào vai anh, Bảo khẽ thở dài, giọng
anh thì thầm bên tai cô mặc dù anh biết rõ cô đã ngủ say và sẽ không
nghe được.
“Nếu
mình nói, mình thích cậu thì cậu có cho mình cơ hội hay không? Bây giờ
mình chẳng có gì cả nhưng nếu cậu đồng ý, tương lai, mình có thể cố gắng
trở thành chỗ dựa thật sự của cậu.” Anh khẽ vuốt khuôn mặt vẫn còn vết
nước mắt của cô và đặt cô nằm xuống trên ghế, ngắm nhìn cô ngủ một cách
nặng nề rồi khẽ thở dài.
***
“Đẹp
không Bảo? Anh Thanh mua cho mình đó!” Huyền đưa bàn tay lên ngang tầm
mắt rồi liên tục xòe từng ngón tay ra lắc qua lắc lại trước mặt anh, cố
gắng kéo tầm mắt của anh ra khỏi trang sách trên bàn.
“Suỵt!
Đây là thư viện.” Bảo nhìn cô mỉm cười rồi ra hiệu cho cô nói nhỏ lại.
Nhìn chiếc nhẫn PNJ bằng bạch kim lấp lánh đang đeo trên ngón tay của cô
mà lòng anh có chút gì đó chua xót. “Đẹp đấy.”
“Anh
ấy cầu hôn mình, anh ấy bảo hôm nay sẽ làm thủ tục li dị vợ rồi sẽ cưới
mình. Cậu thấy tốt không, mình vui lắm luôn á!” Cô cười tươi, đắm đuối
nhìn chiếc nhẫn với vẻ hạnh phúc thỏa mãn không thể giấu diếm. “Mình
biết trên thế gian này chỉ anh Thanh là yêu mình nhất mà.”
Bảo
cúi đầu, những con chữ trước mặt không biết sao bỗng nhòe đi, nhảy loạn
xạ tứ tung làm anh không thể nào đọc được. Gấp cuốn sách lại hơi mạnh
tay, anh khiến cô đang cười cũng phải giật mình chau mày. Nhìn cô bằng
một ánh mắt u buồn bất lực giọng anh khe khẽ vang lên, trong không gian
thư viện trầm lắng, giọng anh tựa hồ như vọng về từ một cõi rất xa.
“Nếu mình bảo, mình yêu cậu hơn anh ta rất nhiều, cậu có thể tin tưởng mình một chút như tin tưởng anh ta không?”
“Bảo… cậu nói đùa vui thật đấy!”
“Không! Từ trước tới giờ mình kém nhất là nói đùa.”
Bỏ mặc cô ngồi thần người ra với ánh mắt kinh ngạc, Bảo ôm chồng sách dày cộm vào người rồi lặng lẽ bước ra khỏi thư viện.
***
Kì
thực tập ra trường khiến cho công việc và việc học cứ xoay túi bụi, Bảo
không còn thời gian cho những giờ tản bộ với Huyền cũng như bây giờ mỗi
lần nhìn thấy mặt anh trên giảng đường là cô lại lủi nhanh đi nơi khác.
Có vẻ Huyền muốn tránh mặt anh nên mặc nhiên anh để cho công việc bận
rộn cứ thế cuốn mình đi. Không có được điều kiện như người khác nên bản
thân anh phải tự nỗ lực gấp hai, gấp ba lần vậy.
Sau
một ngày học trên giảng đường rồi lại tiếp tục đi làm thêm tại một nhà
hàng nhỏ, Bảo lếch thếch đi bộ về khu xóm trọ của anh. Một ngày mệt mỏi,
khiến bước chân của Bảo cứ tự động nhích chứ cái đầu lơ mơ cũng chẳng
biết anh đang đi đến đâu. Đến lúc ngước mắt lên anh đã thấy mình đứng
trước cổng nhà cô cho dù nơi này hoàn toàn ngược với con đường về nhà
anh. Thở dài, Bảo quay người bỏ đi, không biết từ bao giờ anh đã yêu cô
đến mức mọi thói quen đều có cô thậm chí bước chân cũng âm thầm hướng về
phía cô. Liếc mắt nhìn chiếc xe hơi bóng bẩy đậu cách cổng nhà không
xa, anh cúi đầu đi thật nhanh.
Đừng bao giờ nhìn lại, anh làm sao có thể được như người ấy… càng nhìn chỉ càng thấy thân phận cách biệt nhau quá xa mà thôi.
Cứ
thế, họ không còn gặp nhau, không còn những buổi cùng học, không còn
những khi cô ngả đầu vào vai người bạn tin cậy nhất là anh để tâm sự
những lo âu, vui buồn của mình. Cô quay cuồng với hạnh phúc ảo do mình
tạo ra, anh loay hoay với cuộc sống phũ phàng quay quanh đồng tiền. Lúc
ấy, chính lúc ấy, một cánh cửa tương lai tương sáng nhưng lại khô cằn vì
không có cô, dần dần được hé ra trước mắt anh.
Anh
gặp Duy khi thấy cậu ngồi trong căn phòng ăn ở nhà hàng nơi anh làm
việc cùng với ba cậu. Duy thua anh bốn tuổi nhưng cậu lại học gần xong
năm thứ hai ngành tài chính tại một trường Đại Học lớn ở Anh Quốc. Liếc
nhìn chăm chú những bảng số liệu, những biểu đồ lên xuống của doanh thu,
mắt Bảo gần như bị hút vào đó. Những con số này, những biểu đồ này hấp
dẫn anh hơn rất nhiều so với những bài tập khô khan máy móc trong giáo
trình. Anh cứ chăm chăm đứng nhìn mà không biết cậu trai trẻ kia nhìn
anh cười với một nụ cười đầy ẩn ý. Và cậu ta bắt chuyện với Bảo, những
câu chuyện xoay quanh những con số, những cột biểu đồ xanh đỏ như một
sợi dây kéo họ lại gần với nhau. Cậu ta là thiên tài trong lĩnh vực này
còn anh lại là một con mọt say mê sự biến hóa kì diệu của thương trường,
dường như vấn đề họ say sưa thảo luận với nhau là bất tận.
“Bảo!
Anh sang Anh Quốc du học nhé!” Duy nhìn thẳng vào anh. Cậu biết bề
ngoài anh chàng này thô ráp sần sùi nhưng bên trong anh là một viên kim
cương với giá trị cực lớn đang tỏa sáng. Nếu ở Việt Nam, không thân
không thế như anh thì sẽ không thể nào phát huy được khả năng của mình
thì ở nơi cậu đề nghị, anh có đủ mọi cơ hội để tỏa sáng. Mà cậu thì
không muốn nhân tài như anh bị chôn vùi. “Tiền học, ăn, ở, gia đình tôi
sẽ lo cho anh. Chỉ cần sau khi anh hoàn thành việc học có thể làm cho
công ty của gia đình tôi, làm trợ lý tương lai của tôi. Anh nghĩ sao?”
Bảo
nhìn cậu sững sờ, lắp bắp không thể nói nên lời. Cơ hội quá tốt rơi
xuống từ trên trời thế này khiến anh cảm thấy dường như không thật. Anh
có thể đi không, tương lai tươi đẹp đó anh có thể với tới không?
“Anh
cứ từ từ suy nghĩ… chỉ cần anh trả lời trước ngày 24 tháng sau là
được.” Cậu xốc lại mớ tài liệu rồi đi thẳng ra chỗ chiếc xe hơi sang
trọng đang đậu ở bên kia đường.
Nắm tờ giấy ghi số điện thoại của cậu trong tay, bao nhiêu suy nghĩ đấu tranh bắt đầu vang lên trong đầu anh một cách dữ dội.
***
Lại
một ngày làm việc mệt mỏi nữa trôi qua, như một thói quen cố hữu, anh
lại đứng ngây người trước cổng nhà cô. Tối nay chiếc xe hơi ấy không
thấy đâu, chỉ thấy bóng cô in lên tấm rèm cửa sổ phòng khách một cách
lặng lẽ. Đêm nay cô chỉ có một mình, bước chân anh cứ đứng chôn ở đó
không nỡ rời đi.
Liệu
anh có thể bỏ cô để mà đi xa như vậy không nhỉ? hơn một ngày máy bay
mới có thể cùng cô đứng dưới một bầu trời. Anh không nỡ… tương lai có
quan trọng bằng người anh yêu không? bàn cân vẫn chao đảo chưa nghiêng
hẳn về phía bên nào.
***
“Cậu
thôi đi… Anh ấy bảo chỉ vì công việc quá bận nên chưa thể thu xếp thôi.
Nhất định anh ấy sẽ đón mình, anh ấy sẽ cưới mình.” Huyền hét lên khi
anh cố ngăn cô đừng mơ mộng nữa, cố gắng giúp cô nhìn thẳng vào sự thật,
con người hào nhoáng đẹp đẽ ấy chỉ đang lừa dối cô mà thôi.
“Chính
mắt mình nhìn thấy, anh ta và vợ dắt tay nhau bước vào nhà hàng nơi
mình làm việc. Vợ anh ta đang có bầu, gia đình anh ta đang rất hạnh
phúc, cậu nghĩ anh ta sẽ bỏ những thứ đó vì cậu sao. Tỉnh lại đi.”
“Cậu
đang cố gạt mình thôi. Mình biết cậu thích mình nhưng mình không thể
thích cậu, cậu đừng như vậy nữa được không, đừng cố phá hoại tình yêu
của bọn mình.” Huyền nhìn anh với ánh mắt rưng rưng tội nghiệp nhưng câu
nói cô thốt ra như mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Đúng rồi, có ai mà
thích một người không có gì như anh nhất là một người luôn muốn được bảo
bọc như Huyền.
“Anh
ta chỉ là đồ đểu cáng. Rồi cậu sẽ thấy!!!” Anh trước giờ chưa từng tức
tối hay lớn tiếng với ai, nhưng bây giờ có một nỗi đau đang lớn dần, lan
ra khắp người anh, làm anh không thể kiềm chế hơn được nữa.
‘Chát’ cô đưa tay tát anh một cú thật mạnh.
“Tôi
nói rồi… cậu đừng nhiều chuyện, đó là chuyện của tôi, tôi biết mình
phải làm gì. Cậu không được nói xấu anh ấy… anh ấy không có lỗi và cậu
thì chẳng hiểu điều gì cả.” Mắt cô ngân ngấn nước, mặt tái đi trông thấy
vì cơn giận đang lấn át lý trí của mình.
“Tôi
không có ý nói xấu ai, cũng chẳng hi vọng dùng những lời lẽ chỉ trích
người khác để đạt được mục đích. Tôi chỉ muốn khuyên cậu hãy suy xét mọi
việc cẩn thận, cậu hủy bỏ cả tương lai của mình chỉ vì anh ta thì có
đáng không?” Anh ngừng một lát để sửa lại gọng kính rồi lại tiếp tục.
“Dù cậu không chấp nhận, dù cậu coi thường tôi không có đủ những yêu cầu
tối thiểu để trở thành đối tượng của cậu nhưng tôi vẫn cứ nói. Tôi thật
sự yêu cậu, cậu có thể cho tôi giữ lại tình yêu này không?”
Anh
quay lưng bỏ đi, cán cân kia đã vì bàn tay của cô mà mất đi vị trí cân
bằng của nó. Anh sẽ đi, có lẽ lúc này anh cần thực hiện lời hứa với mẹ
mình và đền đáp hi vọng của ba hơn là theo đuổi một tình yêu vô vọng và
một người chưa từng nhìn về phía anh.
***
Ngày
anh cầm trên tay tấm vé máy bay quý giá cũng đã đến, tấm vé này không
chỉ đưa anh đi đến một đất nước khác mà nó còn là tấm vé đảm bảo cho anh
một tương lai mà bao người khao khát. Trong khi anh tất bật cho việc
thu xếp các loại giấy tờ, thu xếp việc học dang dở ở trường, dù ba của
Duy gần như thu xếp ổn thỏa mọi việc nhưng có một số thứ vẫn là anh nên
tự làm thì tốt hơn.
Anh
về thăm lại quê anh, ngôi nhà xiêu vẹo vẫn còn đó nhưng ba mẹ đều đã
không còn. Anh nhìn lại lần cuối mảnh đất quê hương nơi anh sinh ra và
lớn lên, nơi anh được sống trong tình thương của ba mẹ dù cho cuộc sống
có khốn khó như thế nào. Đồng ruộng khô nứt, những bãi cát nóng bỏng
chân, quê hương lam lũ, có lẽ sẽ không bao giờ anh có thể quên.
Anh
đứng tần ngần trước cửa nhà cô nhưng vẫn không có can đảm đẩy cửa bước
vào. Ngôi nhà im lìm trong khoảng sân rộng, cửa đóng chặt, màn buông kín
mít, có lẽ lần cuối anh cũng không thể nhìn thấy mặt cô. Anh ước gì
trước đây chưa từng nói ra nỗi lòng thì giờ đây cô và anh vẫn là bạn,
lúc anh đi có lẽ cô sẽ tiễn chân anh. Nhưng rồi anh lại thấy thật may
khi mình đã nói ra, ít ra lúc này, ra đi anh cũng không hối tiếc. Anh
đứng đó rất lâu, lâu đến mức bàn chân đã tê rần lên nhưng vẫn không sao
nhích đi được. Anh đứng đó đợi cô mà không biết rằng ở một nơi cách đó
không xa, cô đang hoảng loạn ngồi bệt xuống nền nhà mà khóc.
Cô
vốn đã biết giấc mơ dễ gì thành, nhưng cứ nuôi hy vọng để rồi giờ đây
khi thấy người ta hạnh phúc nói cười dìu vợ đi khám thai thì giấc mơ của
cô mới thật sự sụp đổ. Cô đã xây nó quá đẹp, xây nó quá cao, quá huy
hoàng nên để giờ đây khi sập xuống cũng thật là thảm họa. Cô chơi vơi,
bấu víu, tim cô lúc này đập liên hồi như không thể chịu đựng được nữa.
Cánh tay trắng xanh níu lấy cô y tá ở gần đó nhưng vẫn không sao trụ
vững, cô ngã xuống ngay trên nền đá lạnh ngắt của bệnh viện… một hàng
nước mắt lặng lẽ trào ra trên gò má gầy gầy của cô.
***
Khi
Huyền tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cô nằng nặc đòi bác sĩ cho xuất
viện. Về nhà cô xách ngay túi xách lên vai và đến trường, cô nợ Bảo một
lời xin lỗi, cô nợ anh một lời cầu xin tha thứ. Nhưng lớp hôm nay sao
không khí thật lạ, cô không phải là người thường xuyên đến lớp, nhưng
không khó để cô nhận ra, không khí lớp hôm nay có gì đó bất thường. Đảo
mắt nhìn quanh giảng đường nhưng cô chẳng nhìn thấy dáng người lúi húi
chăm chăm vào cuốn sách như mọi ngày đâu. Lạ thật, anh mà cũng bỏ tiết
sao?
“Huyền,
hôm qua mày không đi học, bỏ lỡ mất chuyện hay rồi.” Cô bạn trong lớp
chạy từ ngoài vào đập mạnh vào vai cô, cười toe toét. Mỉm cười gượng
gạo, cô thấp giọng hỏi bạn.
“Chuyện gì cơ?”
“Hèm…
anh chàng kính cận lùi xùi mà học giỏi của lớp mình chính thức nghỉ học
từ hôm qua, nghe đâu hôm nay sẽ lên máy bay đi Anh đó. Chà! Đúng là cái
số con người, người như vậy ai nghĩ lại có số xuất ngoại đâu.”
“Bao giờ đi?” Huyền hoảng hốt lay mạnh vai bạn, ánh mắt cô mở to kinh ngạc như không tin vào tai mình.
“Hôm nay, nghe nói chín giờ sáng hôm nay nè.”
Huyền
vụt chạy đi, cô quên mất trái tim yếu ớt của cô không thể vận động
mạnh, dù nhịp tim có gõ bình bịch nhắc nhở trong lồng ngực nhưng cô vẫn
mặc. Ý nghĩ từ giờ không thể gặp anh khiến cô đau hơn gấp mấy lần cơn
đau của bệnh tật.
***
Sân
bay quốc tế một ngày nắng đẹp, lặng gió. Bảo kéo chiếc vali lớn của Duy
và xách chiếc túi xách của mình lên vai rồi tiến thẳng ra cổng soát vé.
Thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn ra phía sau như một chút gì đó luyến
tiếc với nơi này, bước chân anh cũng chậm lại, không nỡ nhấc lên.
“Không nỡ đi hả?” Tiếng Duy gọi giật lại, đôi hàng lông mày của cậu chau lại nhìn anh.
“Không!” Bảo bước nhanh hơn về phía trước, ừ! ở đây còn gì để níu kéo anh nữa đâu.
“Tốt,
tôi ghét nhất là người không thể dứt khoát nhất là vấn đề liên quan đến
tương lai của mình.” Cậu ta lạnh lùng. Anh chẳng dám nói, chỉ khẽ gật
đầu rồi lại bước tiếp đi.
Khi
chiếc máy bay vừa lao vút trên không trung cũng là lúc một bóng người
đứng bơ vơ ở sảnh lớn sân bay nhìn lên trời với ánh mắt tuyệt vọng. Vậy
là cuối cùng cô vẫn chậm chân để rồi cuộc sống sau này lại tiếp tục lỡ
mất mấy nhịp.
***
Mail từ Anh Quốc.
Huyền
à! Cậu vẫn khỏe chứ, xin lỗi vì không thể chào tạm biệt cậu. Có lẽ
trước khi mình đi có quá nhiều việc xảy ra nhưng mình vẫn luôn hi vọng
chúng ta mãi là bạn thân. Ở đấy cậu phải sống mạnh mẽ lên, cho dù có bất
kì chuyện gì xảy ra cậu vẫn phải kiên cường để được hạnh phúc nhé.
Huyền này, có một chuyện này mình vẫn luôn muốn cậu hiểu, dù cậu không chấp nhận nhưng… Huyền à! Anh thật sự yêu em…
Hai ngày sau khi bức mail được gửi đi, địa chỉ mail này không còn được dùng đến nữa.
Cô
đọc đi đọc lại bức mail nhưng không lần nào cô có thể ngăn cho mình
đừng khóc. Cô đã chạy quá xa để rồi bỏ lỡ thứ tốt đẹp nhất ở sau lưng
mình. Đến khi mất đi cô mới biết, người thật sự yêu cô là ai. Anh là
người ở bên cô mỗi lúc cô khó khăn, mỗi lúc cô chiến đấu với bệnh tật.
Anh ngồi nghe cô nói, anh lau nước mắt và an ủi cô. Anh như một chiếc
bóng lặng lẽ đi theo cô mặc cho cô không nhìn lại mà ngây ngô làm chiếc
bóng cho một người khác.
Bây
giờ cô mới phát hiện, cô không muốn mất anh một chút nào… Lúc này cô
mới cảm thấy rốt cuộc bản thân mình thật sự yêu ai và cần ai, nhưng lại
quá muộn rồi.
***
“Chị Huyền… chị sao vậy?” Linh, cô em mà cô quen biết nhìn cô đang ngây người, nhẹ nhàng đến bên cạnh rụt rè hỏi.
“Ờ chị không sao, em cứ coi phim đi, chị đi rót cốc nước…”
Bước
chân vào phòng bếp cô đứng tần ngần hồi lâu, bao nhiêu kí ức đột nhiên
tràn về. Đưa tay lên ngực, trái tim lành lặn mạnh mẽ đang đập trong lồng
ngực cô. Cô đã kiên cường vứt bỏ quá khứ, cô đã mạnh mẽ bất chấp ông
trời để tiếp tục sống. Cô đã có thể tự tạo ra hạnh phúc cho mình, có thể
vững vàng tự bước đi mà không cần chỗ dựa.
Nhưng tại sao… Tại sao sau ngần ấy năm anh vẫn chưa quay về…
--------------------------
Nguồn: đọc truyện online hay nhất
Tìm kiếm : ...